“Bất kiến thiên địa, bất tư quy”
– Chưa thấy hết trời đất thì chưa nghĩ đến chuyện quay về.
Tha hương ngày lại nối ngày, năm lại nối năm, chẳng biết khi nào mới là kết thúc. Đầu tiên là rời khỏi cố hương, sau lại rời xa quốc thổ.
Sắp sửa đến ngày cưới của cô bạn thân từ bé. Comment trên FB, gặp một cô bạn cấp 3 khác, mới nghe nàng hỏi, bao giờ anh về? Cũng 5, 6 năm rồi, chẳng biết bao giờ mới gặp, anh có nhớ em là ai không?
Mới bảo rằng nhớ, chỉ sợ cô quên mất anh, chứ anh thì lúc nào cũng nhớ chúng mày. Thế vậy nhưng mà trong lòng kỳ thực cũng giật mình, ngẫm lại bản thân như một con ngựa hoang, cứ đi mãi, quả thật chẳng mấy lúc quay đầu lại “tư quy”. Số phải (được?) lang thang phiêu bạt, chẳng biết nhớ nhà.
Lần gần đây nhất nhắc đến cố hương, là khi cãi nhau to với người yêu. Tối muộn ngồi viết blog một mình, cứ khóc mãi. Cuối cùng đi ngủ, người yêu mới hỏi làm sao. Dỗi bảo, ca ca chẳng yêu em, em muốn về. Không muốn ở đây nữa, nơi này chẳng ai yêu em.
Sau lại làm lành. Nói chung chuyện tình ái nó vậy, đâu phải một hai phút giận dỗi là thôi.
.
Rất nhiều lần gặp bạn mới, được hỏi quê nơi nào? Nhắc đến tên đất, nhiều người hoàn toàn chẳng có khái niệm là ở đâu. Cũng chẳng muốn giải thích lắm, thường chỉ bảo là “một thành phố núi ở Đông Bắc Việt Nam”. Việt Nam thôi nhiều bạn đã chẳng rõ ở chỗ nào, huống chi còn không phải kinh kỳ hay chợ lớn, có nói thêm cũng nào có ý nghĩa gì. Thành phố núi, nhỏ, vắng, yên tĩnh và trong lành. Không phải chốn đồng ruộng mênh mông, cũng không phải nơi phồn hoa đô hội, vừa đúng lúc ở giữa, không buồn quá, không đông quá, không bình đạm quá, không tấp nập quá. Nhà mình nằm ngay dưới chân đồi, kề bên bờ sông, cạnh một cây cầu nho nhỏ, xung quanh hầu hết là cơ quan nhà nước, đối diện có vườn hoa. Tết đến quy hoạch chợ hoa ở ngay trước cửa, mỗi lần về nhà hầu hết đều rợp bóng đào hoa.
Có một lần ngồi trông nhà với ba, hai ba con ngồi nhìn rừng đào trước cửa. Tự dưng nhớ tới hai câu thơ của Thôi Hiệu, “Nhân diện bất tri hà xứ khứ, đào hoa y cựu tiếu đông phong”. Đọc ra, ba mới bảo, ba cũng vừa nghĩ tới đó. Mặt người chẳng biết đã đi nơi nào, hoa đào vẫn cười với gió đông như trước. Có lúc cảm giác thời gian ở nhà không bao giờ trôi. Ngày nào cũng giống nhau, đến không khí cũng có mùi trầm lắng đặc biệt. Thế mà vừa quay đầu, vạn sự đã hốt nhiên thành quá khứ, không cho ai kịp phòng bị chút nào.
.
Gần như lần nào về quê cũng quay lại trường cấp 3. Chắc tại tâm trí nhiều khi già hơn tuổi, thích hoài cựu. Ngày xưa nhà gần trường, sáng mùa đông dậy thật sớm, pha nước nóng rửa mặt, rồi xách cặp nhẩn nha đi bộ đến trường. Cả thành phố còn chưa hoàn toàn thức giấc. Vừa đi vừa nghe nhạc, đủ loại từ lưu hành tới rock, nhưng đọng trong trí nhớ thì nhiều nhất là nhạc Trịnh. Ba thích nghe nhạc Trịnh, truyền lại cho con cũng thế. Lá bàng rơi rụng cả đêm chưa kịp dọn, chỉ còn vài chiếc lá cuối cùng héo quắt trên cành. Mỗi lần ngẩng đầu lên đều chỉ thấy cành cây hoạ hình trên nền trời xám.
Gần trường có một con mèo màu vàng sậm, lông xù, béo ú, siêu lười, lúc nào cũng chỉ nằm dưới gốc cây bàng, nằm xuống thì mỡ đùn ra xung quanh, em gái ngồi cạnh hay gọi nó là “con thảm lau chân”. Ai cũng có thể trêu được, béo đến mức không muốn nhấc chân lên.
Đối diện cổng trường có quán cắt tóc. Chị chủ quán không xinh, nhưng giỏi tiếp chuyện, lúc nào cũng tám được. Cạnh là quán đồ ăn vặt, chuyên tiếp học sinh trốn học.
Trường mình nằm đúng trên đồi. Sau trường là cả rừng cây. Có hôm bão lớn, đến trường thấy cây đổ che hết cửa sổ. Hồi lớp 12 có yêu một em lớp 10, học thể dục được nghỉ bèn đứng dưới sân gọi với lên lớp em ở tầng 2. Em chạy ra xem, đỏ mặt, dễ thương đến lạ.
.
Gần bến xe khách có một cánh đồng để không, trồng cỏ, có cái ao nhỏ, chuyên dùng để chăn bò. Thánh địa chụp ảnh của học sinh thời ấy. Ngày ấy giữa trưa nắng nôi bị em Thỏ lôi đi làm nháy, xong tha một đống ảnh về tự mày mò photoshop sửa lại cho các em. Màn hình máy tính còn bị sai màu, mỗi lần chỉnh là một lần đau khổ. Giờ con bé dở hơi ngày ấy đã sắp lấy chồng rồi, đã có nháy lâu dài và vĩnh viễn, chẳng cần mình vật vã sửa ảnh cho nữa.
Ngày ấy mấy đứa ngồi uống cafe, hỏi nhau đứa nào kết hôn đầu tiên. Ai cũng đoán như chắc lắm. Thế rồi số phận đưa đẩy làm sao, những đứa yêu đương nhắng nhít suốt từ ngày nào thì bây giờ vẫn độc thân, mấy đứa kín tiếng thì đùng một cái ôm bom hẹn giờ. Đúng là chẳng biết đâu mà lường.
.
Mẹ cứ có cơ hội là hỏi bao giờ về. Hầu hết trả lời đều là “cũng chưa biết được”. Có hàng nghìn lý do để lưu lạc: du lịch, ở lại viết bài, đi điều nghiên, hay chỉ là chẳng muốn về. Kể ra thì “bất kiến thiên địa…”, nhưng đi đến bao giờ mới có thể coi là “đã thấy trời đất” được? Tư quy, tư quy, bất tri quy kỳ hĩ.
.